Hoặc chờ Khải bạo gan tỏ một lời. Khải đang dìm bớt nỗi sướng tê tái từ cặp môi của cô giáo truyền sang. Nàng mê man, câm nín, rã rời, không còn lời nào quý hóa hơn để khen tặng, thầm phục thiên tài Đỗ Đình Khải…
… Cho đến đêm nay, đích thân Ngọc cầm đèn pin,nô lệ tình dục ra tận Cầu Ông Chỉnh đứng đợi Khải. Đạt bóp mạnh bàn tay mợ, hít vào một hơi thở đầy ngực, vẫn run như cầy sấy:
– Anh Tiến đã về hả?
Trinh gật đầu, mắt nhìn không rời Đạt:
– Ừ Tiến về rồi.